Các chương trình hỗ trợ nhân viên (Employee assistance programmes – EAP) thường thiếu hấp dẫn. Trong một vài thập kỷ gần đây, các nhà tuyển dụng đã trả tiền cho các nhà cung cấp EAP để thiết lập các đường dây điện thoại mà nhân viên của họ có thể gọi nếu họ cần hỗ trợ về các vấn đề cá nhân. Ý tưởng là để cung cấp một số hỗ trợ ngắn hạn — một số ít các buổi tư vấn — để giúp nhân viên đối phó với các vấn đề nhẹ trước khi chúng trở nên tồi tệ hơn.
Nhưng năm nay, EAPs đã phải đối mặt với một làn sóng dữ dội của các vấn đề sức khỏe tâm thần phức tạp từ những người không còn nguồn hỗ trợ nào khác.
Bertrand Stern-Gillet, người điều hành Health Assured, nhà cung cấp EAP lớn nhất ở Vương quốc Anh với hơn 80.000 thân chủ cho biết: “Chúng tôi không phải được thiết kế để trở thành một đường dây hỗ trợ khủng hoảng”. Nhưng ông nói rằng các cuộc gọi “rủi ro cao” hiện đã trở thành một sự kiện hàng ngày, từ những lo ngại về bảo vệ trẻ em hoặc người lớn, đến những cuộc gọi liên quan đến một người “có thể đã uống một lượng thuốc đáng kể, hoặc họ có thể đang đứng trên một cây cầu”. Công ty đang tuyển dụng thêm nhân viên và quản lý để cố gắng đối phó với sự phức tạp và cường độ cảm xúc ngày càng tăng của công việc.
Andrew Kinder, người đứng đầu các dịch vụ sức khỏe tâm thần tại Optima Health, một EAP khác, đã tổ chức một hội thảo trực tuyến về đau buồn, mất mát cho nhân viên của một khách hàng. Ông dự kiến khoảng 40 người tham dự, nhưng 1.200 người đã đăng nhập. “Mọi người thực sự đã chia sẻ khá nhiều kinh nghiệm về những gì họ đã trải qua,” ông nói.
Việc sử dụng thuốc chống trầm cảm cũng đang gia tăng. Trong năm 2021/22, 8,3 triệu bệnh nhân đã nhận được ít nhất một đơn thuốc cho thuốc chống trầm cảm ở Anh, theo dữ liệu NHS — nhiều hơn 22% so với năm 2015/16. Chuyện gì đang xảy ra? Về mặt tích cực, mọi người đã trở nên thoải mái hơn khi thảo luận về sức khỏe tinh thần của họ và yêu cầu giúp đỡ. Vicki Nash, người đứng đầu chính sách tại tổ chức từ thiện về sức khỏe tinh thần Mind cho biết: “Đây là một sự cải thiện so với quá khứ, khi mà chúng ta có nhu cầu ngầm mà thậm chí không được nói đến.”
Nhưng rõ ràng đó không phải là toàn bộ câu chuyện. Sự cô đơn, lo lắng, đau buồn và các vấn đề tài chính do Covid-19 gây ra và các lệnh phong tỏa liên quan dường như đã làm tổn hại đến sức khỏe tinh thần của mọi người trên toàn thế giới. Trong năm đầu tiên của đại dịch, tỷ lệ lo lắng và trầm cảm trên toàn cầu tăng 25%, theo Tổ chức Y tế Thế giới. Theo dữ liệu NHS, ở Vương quốc Anh, thanh niên là một mối quan tâm đặc biệt: vào năm 2017 một trong chín trẻ em từ 6 đến 16 tuổi có rối loạn tâm lý, tâm thần có thể xảy ra; đến năm 2021 đã là một trong sáu trẻ em.
Đồng thời, các dịch vụ sức khỏe tinh thần ở nhiều quốc gia đã bị gián đoạn bởi đại dịch và đã phải vật lộn với sự gia tăng nhu cầu. Ở Vương quốc Anh, việc chờ đợi điều trị đã trở nên phổ biến đến mức Greater Manchester đã tạo ra một dịch vụ được gọi là “Chờ đợi tốt” để hỗ trợ mọi người trong lúc chờ đợi. Nhưng mọi người phải chờ càng lâu, họ càng có xu hướng trở nên trầm trọng hơn. Nash nói rằng mọi người có thể bị từ chối vì họ không đủ khỏe mạnh để đủ điều kiện được điều trị, “thế là họ phải đợi cho đến khi họ trở nên bệnh theo một cách nguy hiểm”.
Một nghiên cứu về trải nghiệm của những người trong danh sách chờ đã phỏng vấn một phụ nữ, cô nói: “Tôi đã không tắm, tôi đã không ra khỏi giường của tôi vì trong đầu tôi nghĩ, tôi nghĩ có lẽ nếu tôi ở trên giường đủ lâu, ai đó sẽ đến và bắt tôi vào viện và sau đó tôi sẽ nhận được sự giúp đỡ.” Stern-Gillett của Health Assured cho biết một số bác sĩ đa khoa đang yêu cầu bệnh nhân liên hệ với nhà cung cấp EAP của họ nếu họ có quyền truy cập vì họ “có khả năng nhận được một số loại hỗ trợ nhanh hơn các lộ trình NHS”. Hơn thế, Vương quốc Anh hiện đang chịu ảnh hưởng nặng nề bởi lạm phát và suy thoái kinh tế. Những người dễ bị suy giảm mức sống nhất là những người có thu nhập thấp và không ổn định. Họ cũng có càng nhiều khả năng có sức khỏe tinh thần kém — những vấn đề này thường làm trầm trọng lẫn nhau.
Một báo cáo gần đây của Quỹ Joseph Rowntree nhấn mạnh mối liên hệ nổi bật giữa việc sử dụng thuốc chống trầm cảm và sự thiếu thốn: trong năm 2021/22, số bệnh nhân được được kê đơn thuốc chống trầm cảm từ những nơi chăm sóc sức khoẻ trong các khu vực thiếu thốn nhất ở Anh gấp đôi so với số bệnh nhân ở các khu vực ít thiếu thốn nhất.
Vấn đề của việc phụ thuộc nhiều hơn vào chủ lao động để cung cấp hỗ trợ sức khỏe tinh thần trong thời gian này là không phải ai cũng có thể tiếp cận các chương trình như vậy. Những người nhận lương thấp, có hợp đồng không ổn định hoặc không có việc làm ít có khả năng có những chương trình hỗ trợ như vậy. Kinh tế hạn chế của nước nhà có thể hỗ trợ bao nhiêu, họ sẽ cần bấy nhiêu. Một số can thiệp không tốn kém nhiều, chẳng hạn như tích hợp trị liệu bằng lời nói (talk therapy) với tư vấn nợ. Các chính sách khác có thể giúp đỡ đã được thảo luận nhưng cần phải được thực hiện, chẳng hạn như kế hoạch của chính phủ để giúp tình trạng thuê nhà bớt bất ổn hơn.
Để mọi người tự đối phó sẽ tạo ra nhiều vấn đề hơn, cả cho họ và nền kinh tế nói chung. Hiện nay đã có càng nhiều người dân nói rằng họ quá yếu đến mức không thể làm việc.
Mặc dù những người trên 50 tuổi là động lực lớn nhất của xu hướng này, nhưng cũng có một sự gia tăng đáng lo ngại trong những người trẻ tuổi không hoạt động. Đối với họ, nguyên nhân lớn nhất của bệnh dài hạn là rối loạn tâm lý tâm thần, hội chứng sợ hãi và hội chứng rối loạn lo âu, tăng 24% kể từ năm 2019.
Những vấn đề kinh tế là khó khăn cho mọi người vào thời điểm tốt nhất, và đây không phải là thời điểm tốt nhất. Chúng ta xử lý thời điểm này tốt hay xấu sẽ có những bước ảnh hưởng lâu dài cho tương lai. Nỗi cô đơn, lo lắng, đau buồn và các vấn đề tài chính do Covid-19 gây ra và các lệnh phong tỏa đã làm tổn thương mọi người trên toàn cầu
sarah.oconnor@ft.com
————
Nguồn: The mental health recession is deepening
Tác giả: Sarah O’Connor
CHUYÊN VIẾT ĐẦU MỤC VỀ CÔNG VIỆC
Sarah O’Connor là một nhà báo chuyên phụ trách đầu mục, phóng viên và phó tổng biên tập tại Financial Times. Cô ấy viết một chuyên mục hàng tuần tập trung vào thế giới công việc, cũng như các bài báo dài hơn.
Cô gia nhập FT vào năm 2007 và đã đưa tin về nền kinh tế Hoa Kỳ từ Washington DC, nền kinh tế Vương quốc Anh từ London và cuộc khủng hoảng tài chính từ Iceland.